Năm 2017, Linh Lê và BTV Quang Minh - Giám đốc VTV24 tổ chức một đám cưới nhỏ, nhiều cảm xúc. Linh Lê sở hữu đôi chân thon dài, bờ môi gợi cảm. Sau sinh con, Linh Lê vẫn giữ được vẻ đẹp thu hút, cá tính. Trong các tác phẩm của mình, Linh lê cũng không ngần ngại viết về
NXB Hà Nội ra mắt bộ sách "Các vương triều trên đất Thăng Long". Chiều 8/10, NXB Hà Nội ra mắt bộ sách "Các vương triều trên đất Thăng Long" gồm 4 cuốn: "Vương triều Lý (1009 - 1226)", "Vương triều Trần (1226 - 1400)", "Vương triều Lê (1428 - 1527)"; và "Thăng
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc chương 204 | Đọc Chương 204: Em trai full - doc truyen Nguoi TAnh Nho BAn Canh Tong GiAm Doc chương 204 Full trên di động lan may tinh bang that don gian va tien loi Đăng nhập; Đăng kí; Trang Hạo Nhiên liếc về phía anh, hơi căng thẳng quay đầu nhìn
Mục lục bài viết Danh sách Top 20 bài mới nhất Danh sách Top 20 bài mới nhất 🌸 Review Phim : Cô Hầu Gái Đăng ký kênh: #reviewphim #tomtatphim #daituongreviewphim #Meoconreviewphim #VựaMuốiReview #vuaphimhay #emhangreview #gaubeovungve #VuaPhimReview Zalo liên hệ quảng cáo : 0844066621 Email liên hệ quảng cáo : bachvanphi21@gmail.com Làm video […]
Cô từng giữ chức vụ lớn tại Google, tại bộ Tài chính Mỹ.Thông qua quyển sách này, Sheryl Sandberg chia sẻ cuộc đời mình, những vươn lên cùng với thành công, để qua đó nhằm kêu gọi và truyền cảm hứng cho phụ nữ. Theo đó, phụ nữ hãy dám dấn thân, dám ngồi vào bàn để cùng tranh luận, trao đổi và theo đuổi ước mơ của cuộc đời mình.
. Truyện kể về anh chàng Tổng giám đốc Đường Húc Nghêu đẹp trai, anh tuấn, gia thế tốt, tương lai ngời sáng và cô nàng Hạ Hải Dụ đáng yêu dụ hoặc. Cuộc tình của hai người bắt đầu thực ngẫu nhiên, như một sự tình cờ đến bất ngờ và cũng không ai để ý, vô tình họ đã bước vào cuộc đời nhau từ lúc đầu tiên gặp mặt, cô say rượu ầm ĩ, la hét người có tiền đều không phải là thứ gì tốt cả! Kết quả cô sai lầm rồi, cái giá phải trả là bị anh ta cướp đi nụ hôn đầu, hơn nữa còn là hôn lưỡi a a a!Lần thứ hai gặp mặt, cô bị buộc thất nghiệp, mắng to ông chủ cũng là đại sắc lang, nguyền rủa tổng giám đốc khắp thiên hạ đều không “dậy” được. Cô sai thật rồi, hậu quả cuối cùng là anh ta trực tiếp kéo vào khách sạn a a a!Oan gia ngõ hẹp, lần thứ ba gặp lại, cô là tiểu thư kí mới đến, mà anh ta lại là tổng giám đốc, cấp trên của cô! Cô rưng rưng đầu hàng “Tôi sai rồi!” Anh ta cười nham hiểm “Đã muộn!”
Truyện Tổng Giám Đốc Và Cô Thư Ký của tác giả Đỗ Nhâm xoay quanh chuyện tình giữa một anh chàng tổng giám đốc và cô thư ký của một lần uống say, cô đã tự dâng hiến đời con gái của mình cho anh, anh cũng chẳng có lý do gì để từ chối cô. Nhưng sau đêm đó, cô đã biến mất không một lời từ biệt năm sau, cô đột ngột xuất hiện trước mắt anh, nhưng những ký ức về đêm đó cô dường như đã quên anh có thể làm gì cho cô nhớ đến đêm hôm đó?
Mặt nóng quá! Tim đập cũng nhanh nữa!Sắc mặt Phạm Y đỏ bừng do ngượng ngùng chợt chuyển sang trắng bệch do kinh ngạc."Anh.......Anh vào bằng cách nào?" Kinh ngạc quá độ, đầu óc trống rỗng khiến lời nói của cô không thể mạch trầm ngâm một lát, nở nụ cười chế nhạo, "Dĩ nhiên là đi vào."Chẳng lẽ cô còn cho là anh leo cửa sổ vào sao?Đây là tầng ba mươi, phải có kỹ năng vượt nóc băng tường mới có thể lên đến được, việc này phải đợi anh học được bản lĩnh của Spiderman rồi hãy Y tức giận trợn mắt. "Nói nhảm, dĩ nhiên tôi biết anh đi vào, tôi hỏi anh, anh vào phòng bằng cách nào?" Kẻ ngu ngốc cũng có thể hiểu được cô đang hỏi rút tay về, quơ quơ chìa khóa trước mắt cô, "Cô quên rằng mình đã giao chìa khóa cho tôi rồi à!" Gậy ông đập lưng ông, thoải mái quá!Ặc! Thì ra người ngu ngốc là mình. Cơ mặt Phạm Y co quắp nghiêm trọng, nhưng mà đối với việc cánh tay anh rút khỏi người cô, cũng có cảm giác như trút được gánh nặng. Anh lắc đầu. "Haiz, sắc mặt của cô thật khó coi." Bây giờ quỷ còn đẹp hơn cô mấy Y nhíu chân mày lá liễu lại, nhìn chằm chằm vào anh. "Sắc mặt tôi có đẹp hay không mắc mớ gì tới anh? Đi ra ngoài!"Tan sở rồi nên cô không cần kiêng kỵ thân phận của anh, cùng lắm thì ngày mai lại chịu trận, bây giờ tiểu thư cô đang cực kỳ khó chịu, không thèm để ý anh ta là tổng giám đốc hay là nhân viên tạp có ý tốt nhắc nhở cô "Nhưng tôi nhớ phòng này hình như được dành riêng cho tôi nghỉ ngơi." Ai mới là kẻ xông vào, cô nên rõ anh lại phản công thành công lần nữa. Anh chọc tức chết người không đền mạng còn cố ý tỏ vẻ chiến thắng, Phạm Y giận dữ đỉnh đầu bốc khói."Anh......" Phạm Y tức giận nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt rất khó coi."Nếu như cô muốn nói, cô mặc cái này là vì muốn dẫn dụ tôi, như vậy tôi cho cô biết, cô thành công rồi đấy."Sắc mặt khó coi cứng ngắc của Phạm Y trong nháy mắt liền đông cứng, cái chăn bị anh ngăn lại không thể kéo về, chỉ có thể mặc cho thân thể phơi bày dưới ánh mắt xấu xa và bàn tay vô sỉ của anh ghét! Anh ta lại còn vu oan cho cô, nói cô dụ dỗ, khơi lên dục vọng của anh ta. Cái tên chết tiệt này, không ăn đậu hủ của cô sẽ chết à? Bây giờ toàn thân cô cũng bị anh nhìn sạch, cũng bị sờ hết, anh ta còn muốn gì nữa?Khó nén cảm giác bị sỉ nhục, Phạm Y không để ý đến vấn đề mặt mũi, không nhịn được che mặt khóc rống thất sao lại bắt nạt cô như vậy? Trừ ngày lái xe lầm đường thiếu chút nữa đụng vào xe của anh ta ra thì cô đã làm sai gì đâu, tại sao anh ta phải làm khó cô, nói cô là phụ nữ xấu chuyên đi trêu hoa ghẹo nguyệt?"Ôi chao! Động một chút là khóc, khó coi chết đi được." Ba năm trước ngồi ven đường khóc, ba năm sau là thân thể trần truồng mà khóc, haiz, cô không nghĩ ra được chiêu nào mới hơn sao?Xem kìa, anh ta nói gì thế? Đúng là châm chọc!" Ai động một chút là khóc?" Là anh chọc cô, sỉ nhục cô, nếu không cô còn lâu mới yếu ớt mà khóc như tay dùng sức chọc vào ngực anh, ngón tay không làm đau lại còn bị lồng ngực cứng rắn của anh ta làm là, nhàn rỗi luyện lồng ngực cứng vậy làm gì chứ?"Chẳng lẽ không đúng? Ba năm trước đây, một ngày tháng sáu nào đó, ở phía đông đường Nam Kinh, trước một PUB nào đó, cô không có một chút hình tượng ngồi khóc lóc nước mắt nước mũi ròng ròng trên ghế bên lề đường......"Cô khóc mắc mớ gì tới anh? Bất chấp vội vàng đứng dậy sẽ đụng vào ngực của anh, cô ngồi dậy, cách mặt anh không tới năm centimét gào thét "Ba năm trước đây là do tôi đau lòng, mắc mớ gì đến anh. Ba năm sau không phải tôi bị anh hại sao, muốn nhập liệu tất cả hồ sơ phương án mấy năm nay của Cạnh Thiên vào máy tính cũng chẳng sao, anh còn tịch thu chìa khóa xe của tôi, hại tôi muốn về nhà cũng không được, anh là đồ đầu sỏ, còn có......."Ba năm trước......Hả?Nói được một nửa, kí ức Phạm Y cố quên đi lại được gợi lên, im bặt không thốt nên động chệch đường ray đêm đó hiện về trong đầu, cô nhìn anh, nhìn rất cẩn thận, muốn từ trên gương mặt anh tìm lại khuôn mặt nam tính mờ hồ trong đêm say rượu đó. Xong rồi, chết chắc rồi! Cô không nhớ mặt anh nhưng cô lại nhớ anh từng nói với cô, tên của anh là Mộ Duy Dung, Duy của Tứ Duy Bát Đức, Dung của Trung ạ! Đây không phải là tên của kẻ đáng ghét trước mắt sao?"Nhớ ra chưa?" Anh tin chắc cô đã nghĩ ra rồi, nếu không sắc mặt sẽ không trắng bệch như gặp ma thế cố ý xấu xa kề sát mặt vào cô, ngay cả lông mi lúc chớp cũng mơ hồ có thể cảm thấy đã chạm tới mặt của ạ! Cảm giác tốt đẹp như vậy, khó trách năm đó anh khó có thể kìm nén tìm cô trên đường bao lần như vậy. Duy Dung thỏa mãn nở nụ cười.......Ân ái qua đi, Phạm Y mệt mỏi ngủ Dung nằm bên cạnh cô, tham lam mà ôm cô, truyền hơi ấm cho cô, thỏa mãn nhìn gương mặt xinh đẹp điềm tĩnh ngủ say của năm sau, cảm giác vẫn tuyệt vời như vậy.......Anh hài lòng mỉm năm trước đây, sau cuộc ân ái triền miên, cô liền khiến anh trở nên kén chọn, từ đó về sau không còn có một cô gái nào có thể thỏa mãn anh, không có một người phụ nữ nào có thể cho anh cảm giác giống như để cho anh dư vị khó quên, chỉ là một nụ cười duyên, sự cáu giận, nét mặt ngây ngô của cô cũng có thể lay động từng dây thần kinh trên người anh. Dù cô và Vi Vân có quan hệ như thế nào.......Anh, nhất định muốn cô!Nếu như nói, Duy Dung cho rằng sau khi tỉnh lại Phạm Y sẽ giống như trong tiểu thuyết viết, bởi vì anh là người đàn ông đầu tiên của cô, mà từ đó dựa dẫm vào anh như chim nhỏ nép vào người, như vậy anh đã sai lầm Y coi chuyện đêm đó là lỗi của mình, cô không nên quên Vi Vân và Sở Tịnh không có ở đây, phòng nghỉ đó cũng không còn là nơi cho cô tùy ý sử dụng nữa. Mà lỗi lầm này cô đã trả giá bằng thân thể rồi, về sau, anh là giám đốc, cô là thư ký, không phải vấn đề công việc, xin đừng làm phiền. Nhưng lại nói, nếu như cách thức theo đuổi vô lại khác người của Duy Dung, không gợi lên trong lòng Phạm Y chút gợn sóng nào thì cũng chẳng mà đã mất đi quá nhiều làm cô không dám mở rộng trái mình thêm lần nữa, mất đi quá nhiều thứ khiến cô cảm thấy cuộc sống này tuyệt vọng, cô gần như không dám có chút tình cảm nào, cho dù chỉ là tình bạn nhạn nhòa cô cũng vẫn do Y đã lâu không có phiền não như vậy, thế giới nội tâm không muốn người khác biết bắt đầu gợn sóng, sợ bị thương tổn, sợ quen thân một lần nữa lại phải mất đi. Cha mẹ là một ví dụ, bà nội là một ví dụ, Sở Tịnh là một ví dụ, Vi Vân cũng là một ví sợ bị tổn thương, cô sợ đơn độc gặp mặt với anh, nhiều lần muốn từ chức, lại suy nghĩ đến giao phó trước khi đi của Vi Vân, cùng sự chăm sóc thương yêu từ nhỏ của Sở Tịnh, nên cô đã lâm vào tình thế khó cả đôi một ngày một đêm không ngủ, khiến tinh thần cô gần như suy bước chân nặng nề, than thở mà đi ra khỏi thang máy, đang định mở cửa phòng thư ký ra thì đột nhiên một cánh tay thò ra từ phòng tổng giám đốc lôi cô vào, sau đó bất ngờ hôn lên môi cô.......Cô không chút suy nghĩ liền gào lên "Mộ Duy Dung, anh làm. . . ." Cho tới bây giờ, người dám quấy rối tình dục cô như vậy ngoại trừ Mộ Duy Dung ra, thì không có người thứ hai."Ôi chao, dù gì em cũng là thư ký của Cạnh Thiên, sao lại ăn nói thô tục như vậy." Mộ Duy Dung lắc đầu mà thở dài."Ai thô tục hả? Tôi đang định hỏi anh muốn làm gì đó!" Cười lạnh một tiếng, Phạm Y thoát khỏi sự kiềm chế của anh ta, đáp trả lại "Nếu như nói tôi thô tục, e rằng cũng bị ảnh hưởng từ anh, thật sự không biết sáng ra kẻ nào đã vụng trộm làm trò hạ lưu này? Hừ!""Anh chơi trò ân ái với phụ nữ của anh là có lỗi sao?" Anh nói chuyện như lẽ đương nhiên."Ai là người phụ nữ của anh?" Giữa đường nổi hứng đừng bắt cô hùa theo."Đương nhiên là em rồi." Anh lại vồ tới, ôm chặt cô như thể con bạch tuộc tám chân, vào lúc này cô giãy giụa thế nào cũng không thoát được, anh ta cười toét miệng như đứa bé to xác."Buông tôi ra!" Phạm Y không ngừng giùng giằng, cho đến khi không có hơi sức mới dừng lại, không ngừng thở hổn hển. "Tôi không phải người phụ nữ của anh.""Haiz, sao em đã quên mất rồi?" Anh lắc đầu thở dài. Được, anh có cách làm cho cô nhớ ngang cô lên, đá văng cửa phòng nghỉ, đè cô xuống Mộ Duy Dung anh coi trọng, đừng hòng chạy; thứ Mộ Duy Dung anh muốn thì nhất định phải tới tay. Ba năm trước đây là sơ sót, ba năm sau sự sai lầm này sẽ không tái phạm nữa."Mộ, Duy, Dung!" Cô nghiến từng chữ từ trong kẽ cho rằng anh là gì của cô? Muốn hôn liền hôn, muốn ôm liền ôm, muốn lên giường liền lên giường, coi cô là cái gì? Công cụ tình dục dành riêng cho anh ta sao?"Nghe thấy rồi." Haiz, toàn gọi hết cả họ cả tên anh ra, chẳng có không khí gì cả."Buông tôi ra." Giương mắt trừng trừng nhìn anh, ánh mắt sắc bén như đao. Phạm Y tức giận muốn chém người, nếu như trên tay cô có dao, tuyệt đối sẽ không lưu tình mà đâm vào ngực anh ta."Ái chà! Ánh mắt rõ ràng là chưa được thỏa mãn, không sao, anh sẽ thỏa mãn em ngay đây." Không đếm xỉa đến ánh mắt lạnh lùng của cô, Mộ Duy Dung nhìn chằm chằm vào cô, giọng trầm ấm quyến rũ, lắc đầu thở dài."Chết tiệt, anh không thể đứng đắn một chút sao?" Toàn nói lời tục tĩu, làm người ta buồn nôn!Anh tỏ vẻ vô tội. "Anh rất nghiêm chỉnh, là em cứ trêu chọc anh đó chứ." Nói ngắn gọn một câu, anh liền quay 180 độ rũ bỏ tội lỗi sạch sẽ."Đây là giờ làm việc." Cô chỉ vào thân dưới đang đè trên người cô, cắn răng căm giận nhắc nhở."Anh hiểu rõ, nhưng chưa ăn sáng." Cô rất thơm, ngửi đã đói bụng rồi."Bên đường có 711* đó." Cô nhắc nhở. *Là tên cửa hàng tạp hóa của Trung Quốc"Không riêng gì vấn đề đói bụng." Anh cười mập mờ."Không phải bụng thì ở đâu? Được, là dạ dày, được chưa." Lớn như vậy còn chơi chữ, thật sự không có sáng anh nhịn sắp bùng nổ rồi, sao cô còn chưa nhận ra cái vật đè trên người cô đang thay đổi đây? Duy Dung thở dài ảo não."Đều không phải." Anh lắc đầu, chỉ vào thân thể dán sát chặt chẽ của hai người, anh đang dạng chân ở trên người cô, điểm quan trọng này cũng đủ rõ ràng rồi Mặt Phạm Y bỗng chốc đỏ như tôm luộc, lần này đổi thành cô nói không ra lời."Háo sắc!" Phạm Y không nói hai lời vung tay về phía anh."Có phải đánh xong em sẽ chịu để cho anh ăn không?" Mộ Duy Dung không tránh ra, chỉ nhìn cô bằng con ngươi thâm thúy bình tay tiến tới gần tới má anh đột nhiên dừng ở giữa không trung, như bị điểm huyệt."Rốt cuộc tôi thiếu nợ anh cái gì?" Tú tài gặp phải nhà binh thì không thể nói lý, e rằng cũng không thể so sánh với Mộ Duy Dung lằng nhằng khó giao tiếp này."Tình." Anh trả lời như chuyện đương nhiên. "Đúng rồi, còn có yêu." Đây mới là điều quan trọng Y căm giận thu tay lại. "Anh lừa tôi! Chuyện xảy ra ba năm trước người thiệt thòi là tôi; ba năm sau anh đùa bỡn tôi, nhân lúc tôi nghỉ ngơi mà ân ái, người thua thiệt cũng là tôi, anh hoàn toàn chẳng có tổn thất gì." Tên đàn ông đáng xấu hổ, chỉ biết kiếm cớ!"Ai nói những việc kia người chịu thiệt là phụ nữ?" Anh giả bộ đáng thương mím miệng."Anh cũng là lần đầu tiên." Anh uất ức, cô còn cảm thấy mình uất ức hơn."Tôi cũng là lần đầu tiên." Lần đầu tiên với cô; cũng không có nghĩa là lần đầu tiên trong đời, anh không lừa cô. Phạm Y nhíu mày lại, đánh chết cô cũng không tin đó là lần đầu tiên của anh. "Trêu tôi vui lắm hả?""Không, yêu em rất vui." Nói được ba câu là lại bắt đầu không đàng hoàng, làm người ta bực mình!"Tôi không muốn yêu đương chốn công sở." Điều kiện rất nghiêm túc, đủ để cho anh nghe xong lùi vui vẻ nhếch môi cười, "Anh gọi điện thoại bảo Vi Vân quay về.""Anh đừng có làm khó người khác có được không?" Biết rõ Vi Vân đang ở Châu Âu tìm Sở Tịnh, anh lại có thể cố tình gây sự như vậy."Vậy em cũng đừng làm khó người khác." Gậy ông đập lưng ông làm Phạm Y không phản bác được. Phạm Y đang tự hỏi phải nói với anh ta như thế nào, chẳng biết quần áo đã bị cởi ra từ lúc này."Á! Anh......." Cô sợ hãi kêu, chưa kịp mắng xong đã bị anh chủ động hôn."Anh biết, là kẻ háo sắc." Không còn cách nào khác, anh là người háo sắc, nhưng chỉ háo sắc với cô, đối với những phụ nữ khác, anh rất có nguyên tắc, không thèm liếc mắt một cái."Mắng xong rồi, có thể làm tiếp được chưa?" Mặc dù nói vậy nhưng tay anh cũng không chờ câu trả lời của cô, đã sớm bận rộn lướt khắp người cô."Anh......." Vừa hầm hừ, vừa vội vàng tác chiến với tay anh, tìm quần áo vừa bị cởi ra, lại vừa phải tìm cách tránh thoát môi lưỡi trơn tru như rắn tàn sát bừa bãi khắp người, hai chữ bận rộn cũng không đủ để hình dung."Duy Dung, Duy Dung." Nhắc nhở cô nhiều lần, sao cô vẫn không nhớ được, thật nhức đầu."Mộ Duy Dung, anh......" Đáng chết."Haizz, em thật ầm ĩ."Duy Dung thở dài buồn bã, dứt khoát lấy nụ hôn để che cái miệng đầy kháng nghị của cô lại, châm ngòi sự nhiệt tình của cô......
A! Đụng trúng người ta rồi!Tay chân phản ứng không kịp nữa, chỉ có thể trơ mắt nhìn đống tài liệu họp rơi vãi đầy đất, Phạm Y không nén nổi mà sa sầm rồi, chuyện này còn thảm hơn là đi làm muộn. Haiz! Tục ngữ nói không sai, dục tốc bất đạt, bây giờ cô chính là như vậy."Thiệt là, đều tại anh đó......."Phạm Y ảo não hất cằm lên, chỉ tay vào người gây họa khiến cho tài liệu của cô rơi vãi đầy đất, nhưng mà khi cô ngước mắt lên thì vừa lúc đối mặt với Mộ Duy Dung. Ánh mắt của hai người giao nhau, lời chưa nói đã đột ngột dừng một lúc lâu, Phạm Y mới kinh ngạc kêu lên "Là anh!" Cái tên xấu xa đang giữ chìa khóa của mình!Duy Dung cũng hết sức kinh ngạc nhìn cô, "Là cô!" Đồ mù đường vừa mới ầm ĩ với mình ở ngoài cổng?Mộ Duy Dung nhìn xấp tài liệu Phạm Y ôm trên tay và đống tài liệu tán loạn dưới đất mà suy nghĩ đứt ra từ lúc cô nói địa chỉ Cạnh Thiên, thấy cô chạy vọt vào thang máy thì đã đoán chừng cô thật sự là nhân viên của Cạnh Thiên, anh cũng mừng thầm. Nhưng anh không ngờ rằng cô lại là thư ta là thư ký của Vi Vân sao? Cô gái nhỏ mà cậu ta trịnh trọng phó tác đó hả? Mong là không phải, anh ích kỷ hi thấy anh, đầu óc của Phạm Y cũng đang ở trong trạng thái ngừng hoạt động giống như Duy Dung. Theo bản năng cô liếc trộm người đứng cạnh Mộ Duy Dung, đó trưởng phòng nhân sự, nhìn sang bên kia là quản lý phòng kế hoạch và trưởng phòng nghiệp vụ. Không cần hỏi cũng biết tên ác tính giữ chìa khóa xe cô này là nay cô làm sao mà may như chó vậy? Phạm Y dở khóc dở cười, mặt mũi nhăn nhó thần kinh căng thẳng."Trưởng phòng nhân sự, vị này là......." Duy Dung liếc nhìn Phạm Y, quay sang hỏi trưởng phòng nhân phòng nhân sự lập tức cung kính giới thiệu "Oh, cô ấy là thư ký Tả, thư ký riêng của tổng giám đốc. Ngoài chức vị đó ra, thư ký Tả còn phụ trách phối hợp với người đứng đầu các bộ phận trong công ty."Nói trắng ra cô là thư ký của Vi Vân, xử lý chuyện riêng tư của cậu ta, còn phối hợp xử lý chuyện công ty, là tâm phúc kiêm hai Y tức giận trợn mắt, thầm thở dài Haiz, có cần giới thiệu rõ ràng như thế không? Cứ như cô và anh Vi Vân có quan hệ mập mờ ý."Vậy về sau lịch trình của tôi đều là do thư ký Tả sắp xếp sao?" Duy Dung khẽ nhếch lên môi, cười rất xấu xa."Đúng vậy." Trưởng phòng nhân sự gật đầu lia lịa như đầy tớ."Thư ký Tả, trước khi tổng giám đốc Vi trở về, hai người chúng ta hãy hợp tác vui vẻ nhé." Duy Dung nhìn cô, cười xấu Y cực kỳ bực mình nhưng ngại vì có mấy nhân viên quan trọng của công ty ở đây, chỉ có thể lúng túng cười theo. "Mong rằng như vậy." Trong lòng lại hận lúc này không có cái lỗ nào để chui này cô thật sự ngơ ngẩn. Nếu anh Vi Vân biết ngày đầu tiên cô đã gây sự với bạn tốt của anh kiêm tổng giám đốc Cạnh Thiên mới nhậm chức, không biết anh sẽ cảm thấy thế nào? Chắc chắn sẽ rất đau lòng, cũng rất thất vọng."Mọi người lại nhặt tài liệu cho thư ký Tả đi." Duy Dung cố ý ra vẻ đồng tình, ôn hòa, thân thiện với cấp dưới."Đúng, đúng, mọi người cùng giúp thư ký Tả nhặt mấy thứ rơi dưới đất lên nào." Trưởng phòng nhân sự lập tức ra vẻ nịnh hót, xung phong cúi người xuống nhặt tài liệu dưới người thấy thế, cũng rối rít giúp một tay, cũng chỉ có mấy cái đầu là lộ ra. Giữa tình thế này Phạm Y chỉ biết ngây ngốc đứng tại một ngày, hai người giao chiến hai lần. Kết quả giống nhau, anh ta lại chiếm thế thượng phong. Thảm quá!Phạm Y học được kĩ năng tốc ký ở trường, sau khi ra xã hội, khả năng ghi chép trong cuộc họp càng giúp cô thuận buồm xuôi gió. Vì vậy khi cuộc họp kết thúc cô cũng dừng trước sau khi họp xong Phạm Y thường dùng mấy phút để kiểm tra lại nội dung vừa mới tốc ký, sau đó đặt trên bàn anh Vi Vân. Cô không quen chất đống công việc, trừ phi là việc quá nhiều, nhất thời bận bịu không xong thì lại là chuyện hôm nay trải qua mấy chuyện bực mình lại xấu hổ liên tiếp, cô không muốn đưa nội dung cuộc họp đến phòng tổng giám đốc đáng ghét đó."Làm sao bây giờ?" Phạm Y một tay chống cằm, tay kia không ngừng quay bút, miệng nhỏ chu thật sự không muốn gặp lại cái tên kia nữa, ít nhất vào hôm nay. Cô chịu giễu cợt và chế nhạo của anh ta đủ rồi, chịu sự bá đạo ngang ngược của anh ta đủ rồi. Cô không hề muốn tiếp xúc với anh ta, thế nhưng phần ghi chép phải làm sao bây giờ?Thở dài, Phạm Y chán nản rũ vai xuống, càng muốn cố gắng lại càng hỏng khi cuộc họp kết thúc, giám đốc và các nhân viên tham gia cuộc họp nhanh chóng tản đi, Duy Dung phát hiện hiệu suất làm việc của cô rất khá, cuộc họp kết thúc cũng là lúc cô ghi chép sau đó lại không thấy cô đưa nội dung ghi chép cho anh, còn không ngừng nheo mắt, tiếp đó còn không ngừng than ngắn thở dài, anh không khỏi tò mò dừng bước, quay đầu lại nhìn cô. Anh đứng trước mặt cô gần mười phút, cô gái này chẳng những không phát hiện sự tồn tại của anh mà vẫn còn trong trạng thái ngơ ngẩn, không ngừng lẩm bẩm một mình."Thư ký Tả, thư ký Tả!" Duy Dung khẽ gọi cô mấy mãi không thấy cô đáp lại, cuối cùng Mộ Duy Dung không nhìn nổi nữa, chạy tớ khua tay trước mặt cô, ghé vào tai cô hô to "Trở về hiện tại đi, thư ký Tả.""Á!" Đột nhiên có cánh tay trước mắt, Phạm Y sợ đến thét chói tai, bút đang chuyển động trên tay cũng rơi Duy Dung cười giễu cợt "Thư ký Tả, cô cũng hồ đồ quá rồi." Giờ làm việc mà mất hồn thật vô cùng thất Y hung tợn trừng mắt nhìn Mộ Duy Dung đang cười rất gian trá, thở hổn hển đánh vào cánh tay đang hua hua trước mắt. "Ai cần anh lo!"Lúc này, Phạm Y rất không cẩn thận quên mất anh là tổng giám đốc mới, trong đầu còn coi anh là cái đồ xấu xa giữ chìa khóa xe của mình."Thư ký Tả, cô nói đùa rồi, tôi là tổng giám đốc, tôi không quan tâm thì xin hỏi còn ai có thể quan tâm cô?" Nghiêng người nhìn cô chăm chú, Duy Dung bên ngoài thì cười nhưng trong lòng thì ngược xong rồi, cô lại như người mất hồn rồi! Phạm Y nhăn mặt, đầu lại bắt đầu có cảm giác hơi Dung thấy khuôn mặt nhỏ nhắn không ngừng lộ vẻ đáng thương, nhất thời cảm giác hành động của mình hình như cũng quá đáng, thế là mềm lòng nhẹ giọng. "Vẻ mặt này của cô khó coi quá.""Ai cần anh nhìn." Phạm Y không hề cảm kích lại gắt để ý tới tính tình hay cáu gắt của cô, Duy Dung kéo ghế ngồi xuống trước mặt cô, nói "Thật ra thì tôi rất ngạc nhiên, không ngờ cô lại là thư ký của Vi Vân."Chợt một ý nghĩ thoáng qua, nghi hoặc càng tăng là người thứ ba giữa Sở Tịnh và Vi Vân sao? Cô thúc giục Sở Tịnh đến Châu Âu giải sầu, chuyện tiến triển ra sao?"Tôi không phụ trách công việc đối ngoại." Phạm Y trả lời với giọng không được phụ trách công việc đối ngoại? Ý của cô đúng là cô chỉ phụ trách đi theo Vi Dung nhíu mày, bởi nghi ngờ nên nhìn cô với vẻ mặt quỷ dị. "Vậy ý của cô là, cô chỉ phụ trách chuyện có liên quan đến Vi Vân?""Không sai." Phạm Y không nghi ngờ gì gật đuôi hồ ly dần dần lộ ra rồi. Duy Dung cười lạnh."Không biết là phụ trách công việc cấp trên, hay là phụ trách chuyện trên giường đây?" Duy Dung hỏi với giọng khinh vậy, Phạm Y tức giận trừng mắt nhìn anh, "Lời này của anh là có ý gì?" Trời ạ! Cái tên này chẳng lẽ cho rằng mình là…Người tình của anh Vi Vân?Anh như cười như không, "Ý trên mặt chữ đó." Nếu như không ngu ngốc thì sẽ hiểu Y nghiêm túc giải thích "Tôi với anh cả Vi Vân ở công ty chỉ đơn thuần là quan hệ công việc. Bình thường có tiệc đều do chị Tịnh đi cùng anh Vi Vân; công việc kinh doanh ở nhà máy và cửa hiệu đã có tổ nghiệp vụ, nếu không thì do Tiêu Mai phụ trách liên lạc, còn tôi chỉ phụ trách công việc hành chính và sắp xếp lịch trình cho anh Vi Vân. Cho nên trừ phi là nhân viên công ty, nếu không thì hiếm khi nhìn thấy tôi."Oh đó, tức giận. Không sao, hôm nay tạm hỏi vậy, dù thế nào đi nữa thì anh cũng có thời gian thăm dò chân mà, cô ta gọi anh Vi Vân, anh Vi Vân. Hừ! Gọi thân thiết như vậy, làm cho người ta khó có thể không nghi ngờ cô và Vi Vân có quan hệ mập mờ. Duy Dung thầm cười giễu Y không biết câu trả lời của mình vào tai Duy Dung lại thành giấu đầu hở đuôi. Duy Dung lại hỏi tiếp "Sở Tịnh rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Không phải vì cãi nhau với Vi Vân nên cô ấy mới một mình chạy đến Châu Âu giải sầu chứ?”Thật ra thì đến bây giờ, Duy Dung vẫn không tin Sở Tịnh thật sự đã xảy ra Y lắc đầu. "Không phải. Tình cảm của chị ấy và anh Vi Vân rất tốt, anh chị không có cãi nhau." Nghĩ đến Sở Tịnh, sắc mặt cô xấu dáng vẻ rưng rưng nước mắt của cô, Duy Dung vươn tay siết chặt lấy mặt cô, cười hỏi dò "Ôi, không phải cô sắp khóc đấy chứ?""Anh mới là người sắp khóc.” Phạm Y kiêu ngạo ngẩng mặt Dung tức giận liếc nhìn cô. "Đúng rồi, cô và Vi Vân, Sở Tịnh rốt cuộc có quan hệ gì?"Nghĩ đến Vi Vân phó thác công ty cho anh còn muốn anh chăm sóc cô, khiến Duy Dung cảm giác rất kỳ quái, nhưng lúc ấy Vi Vân tâm trạng đang rất tồi tệ, anh không tiện hỏi nhiều."Hàng xóm." Phạm Y trả lời không chút nghĩ ngợi."Muốn lừa tôi hả?" Duy Dung không vui nhíu Y tức giận mím môi, khẽ hừ một tiếng. "Lừa anh có kẹo ăn chắc?""Cô ăn không?" Anh cười Y làm ra vẻ xin miễn thứ cho kẻ bất tài’ "Không ăn." Không còn cách nào khác, có thể cô là ngoại lệ của phụ nữ, không hứng thú với đồ ngọt."Vậy thì đúng rồi." Nhìn nét mặt chán ghét của cô, Duy Dung không nhịn được cười được con gái không thích đồ ngọt là chuyện rất khó, Duy Dung thật sự không ngờ cô lại là ngoại lệ đó, điều này làm anh cảm thấy vô cùng kinh ngạc."Cười, cười chết anh đi!" Phạm Y lạnh lùng liếc mắt, không vui nhỏ giọng nói hồi nụ cười. Hỏi nửa ngày Duy Dung vẫn không có được đáp án, anh không nhịn được lại nhắc nhở "Thư ký Tả, cô còn chưa có nói cho tôi biết, cô và Vi Vân chính xác là có quan hệ gì?"Phạm Y vẫn trả lời hời hợt "Hai chữ hàng xóm này anh hiểu được chứ." Chẳng qua bọn họ thân mật hơn một không thể nói ra, biểu hiện của Phạm Y ở công ty rất xuất sắc, cô không chỉ quản lý hành chính của công ty đâu vào đấy, cũng sắp xếp lịch trình của Vi Vân không hề qua loa. Và càng không có ai biết rằng rất nhiều dự án lớn công ty nhận được trong một hai năm nay, trong đó mấy hạng còn được quốc gia quyết định khen thưởng sáng tạo, đều là do cô nghĩ tác phong làm việc của Phạm Y khiêm tốn cũng không lấy làm cao ngạo, yêu cầu Vi Vân không công bố những chuyện này ra ngoài, cô vẫn làm chức thư ký nhỏ như một cô thư ký trách nhiệm lại chuyên nghiệp như vậy giúp Vi Vân quản lý tất cả, công việc của Vi Vân nhẹ nhõm đi không ít. Sở Tịnh lại càng không cần lo trước lo sau, chỉ cần ăn mặc trang điểm thật xinh đẹp cùng hôn phu đi dự tiệc là nhiên, điều này là bí mật giữa cô, Sở Tịnh và Vi Vân, không cần thiết nói cho những người khác, dĩ nhiên bao gồm cả anh ta. Nghĩ tới đây, Phạm Y không khỏi lại nghĩ đến việc Sở Tịnh mất tích, nội tâm thoáng chốc cực kỳ khổ mặt Phạm Y đông cứng lại, một lúc lâu không thấy chớp mắt, rất dễ dàng thấy được linh hồn nhỏ bé của cô đã không có ở đây, tâm trí không biết đã chạy tới nơi thích cảm giác bị bỏ quên, vả lại từ nhỏ đến lớn, bình thường đều do anh bỏ quên người ta, vẫn chưa có người nào dám quên mất sự tồn tại của anh, Duy Dung dùng đầu ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn trước mặt cô, không vui nhắc nhở "Thư ký Tả, lúc nói chuyện với người khác mà tâm trí lại đi vào cõi thần tiên, hình như có vẻ không tôn trọng đối phương lắm thì phải!"Giật mình, Phạm Y mở mắt phủ nhận "Tôi có đi vào cõi thần tiên đâu.""Vậy sao? Như vậy xin hỏi cô, vừa rồi tôi nói gì?" Duy Dung cười lạnh hỏi ngược lại."Vừa rồi? Nói gì?" Phạm Y nhìn anh, lại cúi đầu suy tư một lát, cuối cùng mới ngẩng đầu lên nghi hoặc nhìn anh. "Anh vừa mới nói gì sao?" Cô không nghe thấy anh nói."Đương nhiên là có." Cười mỉa mai, Duy Dung hừ mũi, "Thấy chưa, rõ ràng là không trả lời được." Nói cô lạc vào cõi thần tiên cô còn sống chết không thừa nhận, thật là con nhóc ngang Dung tỏ vẻ mặt bỡn cợt, thật ra đáy lòng đã sớm cười to. Mà Phạm Y còn không biết mình bị trêu đùa, cúi thấp đầu xuống, mặt xấu hổ lúng túng."Tôi có thể xin hỏi, tôi đã từng đắc tội với anh hay là kiếp trước có kết thù oán với anh sao?" Nhìn gương mặt tuấn tú tươi cười của Mộ Duy Dung, Phạm Y hận không thể đánh vào cái mặt Dung nghiêng đầu, làm bộ tự hỏi, thật lâu sau, anh mới hờ hững lắc đầu. "Hình như không có.""Vậy sao anh cứ chuyên gây phiền toái cho tôi?" Cô ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào Vân muốn cô trợ giúp tổng giám đốc mới, để cho anh có thể thuận lợi tiếp nhận trong thời gian ngắn, hôm nay mới chỉ là ngày đầu tiên mà giữa bọn họ đã có khúc mắc, xem ra cuộc sống tương lai sẽ đầy gian nan!"Là tự cô nhỏ mọn đấy chứ." Anh hờ hững nói. Gì cơ!?Nghe vậy, Phạm Y giận đến nghiến răng nghiến anh ta giữ chìa khóa xe của mình, là anh đụng phải mình làm rơi tư liệu của mình, là anh sau khi cuộc họp kết thúc còn cố ý tìm mình tranh cãi, sao lại thành lỗi của mình hết vậy?Kéo ghế ra, Phạm Y cầm bản nội dung cuộc họp trên bàn lên, lườm anh, không nói một lời đi ra khỏi phòng đó! Tức giận nhíu mày, như cười như không nói, "Không đánh mà lui, người ta gọi là đào ngũ.""Tổng giám đốc, nếu như anh có thời gian rảnh rỗi ngồi ở đây, phiền anh phê duyệt nội dung cuộc họp đã được ghi lại, công văn đã đặt trên bàn." Phạm Y rút chân đang định bước ra phòng họp, xoay người nhét nội dung cuộc họp vừa ghi vào tay liếc cô đầy xấu xa, "Cô là thư ký của tôi, đúng không?"Cô cảnh giác nhìn mặt anh, trả lời với giọng điệu không tốt "Đúng vậy." Kỳ quái, anh ta không phải biết rõ còn hỏi sao? Có vấn đề!"Vậy thì hãy giúp đỡ tôi, để cho tôi trong thời gian ngắn nhất có thể nắm rõ tình trạng công ty, có phải việc của thư ký cô nên làm không?"Nhìn anh, cô trầm tư một lúc lâu, trong lòng không ngừng suy đoán, rốt cuộc anh ta có ý gì?"Có phải không? Thư ký Tả, cô vẫn chưa trả lời tôi đấy." Anh cười rất xấu mặt cô nặng nề, gật đầu. "Đúng vậy." Kỳ lạ, sao thần kinh và tế bào khắp người đều run rẩy?"Như vậy, cô hãy đưa bản ghi chép này vào phòng làm việc của tôi, còn nữa, tôi cũng cần cô giúp tôi làm tất cả báo cáo vận chuyển buôn bán của công ty, càng chi tiết càng tốt." Duy Dung đưa bản ghi chép cô mới vừa bỏ vào trong tay anh cho cô."Ơ!" Dạ dày co rút. Ba lần đụng độ, Phạm Y thảm bại lần nữa. Đáng hận!Lại mất hồn rồi! Phạm Y buồn bã trở về phòng làm việc, ảo não hận không thể nghĩ ra cách vượt qua trở ngại."Phạm Y, hôm nay cuộc họp có quyết định quan trọng gì à?"Tiểu Mai đang uống cà phê, vừa thấy Phạm Y đi vào phòng làm việc, vội vàng cũng rót chén cà phê cho cô."Uống đi.""Cô xem đi." Phạm Y đưa bản ghi chép trên tay tới trước mặt cô. "Nhưng mà năm phút sau tôi phải đưa cho tổng giám đốc mới phê duyệt rồi." Cô tiện tay cầm tách cà phê trên bàn uống một ngụm thật to, ừ, không tệ, độ nóng vừa phải, một ngụm to nữa, thế là mọi chuyện phiền hà được giải tỏa.“Chà!" Tiêu Mai không thể tin được nhìn bản ghi chép cuộc họp trước mắt, mặt khổ sở "Không thể nào, đọc cái này còn lâu mới xong, cô có thể nói đơn giản cho tôi nghe không?"Để tách cà phê xuống, Phạm Y bận rộn tìm kiếm trong ngăn tủ tài liệu kinh doanh của công ty mấy năm nay, cùng mấy kế hoạch và hợp đồng đã hoàn thành và chưa hoàn thành trong tháng, nói bất đắc dĩ "Không còn cách nào khác, bây giờ tôi phải đi làm cho anh ta báo cáo kinh doanh của công ty."Tiêu Mai nhăn mặt. "Thôi, bao giờ cô rảnh nói cho tôi biết là được.""Ngại quá." Phạm Y cười áy náy."Không sao." Tiêu Mai nhún vai."Đúng rồi, trưa nay cô cần tôi mang cơm lên cho không?"Không có cách nào khác, Phạm Y làm việc luôn quên thời gian ăn cơm, đợi đến khi cô cảm thấy đói bụng thì phòng ăn nhân viên cũng nghỉ Y nhìn tài liệu trong tay, trầm tư một chút. "Ừ, có lẽ nhờ cô mang lên cho tôi." Phải làm hết báo cáo kinh doanh của công ty e rằng phải làm quá thời gian ăn cơm nói tiếp "Đúng rồi, thuận tiện cũng mang giúp tân tổng giám đốc một suất.”"Cái gì?" Tiêu Mai kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Y thở dài bất đắc dĩ, "Trừ phi cô muốn nghe một con sư tử đói kêu to.""Oh, nói cũng phải." Tiêu Mai lập tức tỏ vẻ hiểu đói bụng bình thường tính tình sẽ không tốt lắm, nhất là đàn ông. Vì vậy, vì cuộc sống tương lai có thể trôi qua vui vẻ, vẫn phải để cho anh ta không đói bụng nghe báo cáo."Chúc tôi may mắn đi." Đi ngang qua Tiêu Mai thì Phạm Y làm vẻ mặt khoa trương. Tiêu Mai cũng rất hiểu ý làm dấu chữ thập ở trước ngực, chân thành cầu nguyện cho cô, khẽ nói nói "Chúa Trời sẽ luôn ở bên cậu."Hít một hơi thật sâu, tâm trạng thấp thỏm dần bình tĩnh lại, hơi thở gấp gáp trở lại bình thường, Phạm Y mới giơ tay lên gõ nhẹ vào cửa phòng làm việc tổng giám đốc."Mời vào."Tầm mắt rơi vào công văn trên tay người Mộ Duy Dung, không ngẩng đầu Phạm Y nhìn chằm chằm vào công văn trên tay mình, ánh mắt chuyên chú. Cũng là phòng làm việc này, đáng tiếc người kia cũng không phải anh cả Vi Vân mà cô quen......."À....... Ừm......." Phạm Y mấp máy môi, cố gắng duy trì thái độ tự nhiên."Chờ tôi thêm một phút là xong rồi." Duy Dung đẩy mắt kính lên, nhanh chóng di động bút ngòi vàng, ngay sau đó ký tên lên công văn, lúc này mới ngẩng đầu lên."Ngồi đi." Duy Dung chỉ vào cái ghế sa lon cách đó không mặt cô nghiêm túc, nói hờ hững "Không cần, tôi đứng là được rồi.""Sợ tôi ăn thịt cô à?" Thấy vẻ mặt cứng ngắc của cô, anh không nhịn được đùa cợt. "Không, không phải." Bị vạch trần, Phạm Y rất lúng túng."Vậy thì đi tìm chỗ ngồi đi." Duy Dung đi đến ghế sa lon, hai người ngồi xuống ghế. "Tôi không có thói quen ngẩng đầu nghe báo cáo."Sau đó anh lại hỏi "Đúng rồi, phải bao lâu mới báo cáo xong?""It nhất cũng phải hai, ba giờ." Cạnh Thiên là xí nghiệp lớn, mấy dự án gần đây thì phải báo cáo rất lâu, nhưng mà cô đã rút gọn khá nhiều Dung trầm tư. "Tôi muốn trợ lý đưa hai tách cà phê và một chút điểm tâm vào.""Hả?" Phạm Y Lộ tỏ vẻ nghi ngờ."Sắp mười một giờ rồi, cô báo cáo, chỉ sợ chúng ta cũng không có cơm trưa mà ăn." Anh cũng không phải là hạng cấp trên ngược đãi cấp dưới."Được." Cô nhấn nút điện thoại, nối với phòng trợ lý giao cho Tiểu Chu "Tiểu Chu, mang hai tách cà phê, làm phiền anh đến công ty đối diện......."Phạm Y đang giao phó cho trợ lý, đột nhiên trước mắt hiện ra một bàn tay to nhấn tắt điện thoại của cô, Phạm Y kinh ngạc nhìn anh."Thôi, chúng ta đến nhà hàng đối diện công ty ăn cơm, sau đó cô báo cáo luôn." Anh cười lưu manh, vẻ mặt vô cùng quan tâm."Vừa ăn vừa báo cáo?" Chưa từng có kinh nghiệm, mặc dù cô đã cùng anh cả Vi Vân nhưng Vi Vân là chồng của Sở Tịnh, vì để tránh lời đồn đại không hay, trừ phi Sở Tịnh cũng ở đây, nếu không cô tuyệt đối không ra ngoài ăn với Vi Vân."Có vấn đề gì?" Anh như cười như không, nghiêng người, tiến lại gần nhìn cô, hơi thở phả lên mặt lập tức nín thở, không dám cử động, sững sờ nhìn gương mặt anh tuấn cười xấu xa của anh."Không dám, anh là tổng giám đốc, do anh quyết định." Dân không đấu với quan, đạo lý này cô hiểu."Sao còn chưa đi?"Nháy mắt sau đó, anh cầm lấy tài liệu trên tay cô, tay kia nắm bàn tay nhỏ bé của cô."Anh làm gì vậy?" Mắt to mắt nhìn chằm chằm tay Dung buồn cười, nhướng mày. "Ăn cơm, nghe báo cáo!"Phạm Y bực mình chỉ vào bàn tay đang nắm tay cô."Tự tôi sẽ đi."Cô không biết anh và thư ký của anh đối xử với nhau thế nào, nhưng đối với Phạm Y mà nói, mập mờ như vậy, cô không thể thích ứng, huống chi hôm nay cô mới bị anh trêu tức vẫn còn chưa tiêu."Để ý vậy à?" Anh cười khẽ."Tôi không quen, cũng không thích." Hơn nữa đối tượng là anh."Như vậy cô tốt nhất nên quen, bởi vì cô là thư ký của tôi, về sau cùng tôi đi dự tiệc, còn nhiều tình huống thân thiết nữa." Anh cố ý đưa tay vòng qua hông cô."Buông tôi ra!" Mặt của cô biến thành màu đen, ra sức giãy dụa. "Tôi không tham dự tiệc đâu." Trước kia, đó là công việc của Sở Tịnh."Đó là ngày trước, bắt đầu từ hôm nay, cô phải cùng với tôi xuất hiện tại các bữa tiệc." Đây là mệnh lệnh, anh là tổng giám đốc có quyền quyết định.“Anh thật ngang ngược." Cô kháng nghị."Chẳng phải cô đã lĩnh giáo rồi sao?" Nghiêng người về phía trước, hơi thở nóng bỏng của anh phả bên tai cô, làm tim cô đập nhanh hơn. "Tôi......."Phạm Y chưa nói hết, anh lập tức lại gần, miệng nói chuyện đương nhiên, mà khóe miệng nở nụ cười rộng thêm. "Tôi biết rõ cô là thư ký của tôi, còn Vi Vân đặc biệt giao phó phải chăm sóc cô thật tốt."Ai cũng có thể sa thải, duy chỉ cô em gái tốt không thể bị sa thải. Nhưng mà anh cảm thấy chuyện cũng không đơn giản, nếu không Sở Tịnh cũng sẽ không một mình đến Châu Âu giải Y hoàn toàn bất lực với nụ cười quỷ dị của Duy anh cả Vi Vân, cái người này là bạn tốt anh đấy à?!Lại một lần nữa, Phạm Y thua không nói lại được với Duy Dung, cảm thấy không còn sức lực nữa!
Những câu chuyện với chủ đề tổng giám đốc phúc hắc chèn ép cô thư ký đáng thương chưa bao giờ bớt đi sức hút trong lòng bạn đọc yêu thích tiểu thuyết ngôn tình. Đúng như tựa đề của truyện, Tổng Giám Đốc và Cô Thư Ký của tác giả Đỗ Nhâm xoay quanh chuyện tình giữa một anh chàng tổng giám đốc và cô thư ký của mình. Trong một lần uống say, cô đã tự dâng hiến đời con gái của mình cho anh, anh cũng chẳng có lý do gì để từ chối cô. Nhưng sau đêm đó, cô đã biến mất không một lời từ biệt năm sau, cô đột ngột xuất hiện trước mắt anh như một kỳ tích. Thư ký nhỏ quả nhiên lá gan thật lớn, cô cư nhiên lại đem ký ức về đêm hôm ấy, toàn bộ quên sạch sẽ. Không sao, anh còn rất nhiều cách để chỉ dạy cho cô làm sao để nhớ lại mọi chuyện."Tên đàn ông đáng ghét này suýt chút nữa đã chơi trò hôn nhau với xe mình ở trên đường. Lại còn xấu tính ngang ngược chiếm lấy luôn cả chìa khóa xe của mình nữa. Là tân chủ tịch của công ty mình? Vậy... Vậy phải làm thế nào đây? Tuy rằng mình và anh ta có chút ân oán cá nhân’ thật, nhưng công việc của một thư ký thì mình không thể qua loa ẩu tả ôi, tên đàn ông này tại sao cứ luôn hỏi mình có còn nhớ anh ta hay không nhỉ? Mình... Đã từng gặp anh ta sao?"
tiểu thuyết tổng giám đốc và cô thư ký